Hồi tưởng lại nhiều năm về trước, khi Tử Anh còn là một cô nương nhỏ, mỗi lần đều nghiêm trang nói hươu nói vượn như vậy, còn Trần Cổ Sơn khi ấy vẫn đương độ tráng niên.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chuyện cũ như mây khói, khiến người ta không khỏi cảm khái.
"Thời gian trôi nhanh thật." Trần Cổ Sơn thở dài một tiếng, chỉ chờ Tử Anh nở nụ cười rạng rỡ như năm nào, rồi la lên những câu như "Lão già ngốc thật, lại bị ta lừa rồi"...
Nhưng Tử Anh chỉ nghiêm túc nhìn lão, rồi từ từ kể lại.